Bài tâm sự của bạn Đông Lê sau 1 năm sinh sống và làm việc tại CHLB Đức!
——————-
“Erfurt, 22:27, ngày 28.02.2023 (nói đôi chút thì là hôm nay tròn đúng 1 năm ở nơi xứ người, note lại cả thời gian xem đôi phút trải lòng mất bao lâu ^•^)
Kính gửi mọi người đang đọc và chính bản thân của tôi sau này,
Sau 1 năm ở Đức thì mình đã trải qua những gì, đã làm được gì, bỏ lỡ những gì?
– Ngược dòng ký ức, thì khoảng 10h sáng ngày 28.02.2022 mình đã đặt chân tới sân bay Frankfurt của Đức. Và trước đó chỉ 3 ngày thôi, thì mình vẫn đang còn dương tính với Covid-19 (1 con covid làm rối loạn cả quả địa cầu này). Cụ thể hơn là trước đó khi mình vừa hoàn thành xong hồ sơ để xin Visa ở Đại Sứ Quán Đức ở Việt Nam, ngày 15.2 nộp hồ sơ xin Vi và 3 ngày sau được báo yêu cầu bản hồ sơ gốc từ bên Đức gửi về, và sau đó chỉ 1 ngày thôi thì mình liên tiếp trở thành F1 sau khi gặp 1 vài người bạn. Trong tình trạng đó mình đã gấp rút về quê để có thể an toàn phòng dịch. 4 ngày sau thì hồ sơ từ bên Đức đã về đến Việt Nam và 1 ngày sau đó (ngày 22.2) mình đã có mặt tại thủ đô để gấp rút nộp hồ sơ để có thể bay đúng thời hạn. Nói đôi chút ở đây là khi mình đi bổ sung hồ sơ thì cơ thể mình đang có triệu chứng nhẹ của Covid rồi -.-, mặc dù trước ngày ra lại Hà Nội mình test vẫn 1 vạch. Và sau khi nộp bổ sung hồ sơ thì mình đã về trọ em trai mình, khi đó triệu chứng bắt đầu rõ hơn và mình đã quyết định test thêm 1 lần nữa. Và rồi vẫn lên 1 vạch rõ nét, nhưng chỉ sau nụ cười tầm 5 phút thì lại bắt đầu lo lắng khu vạch thứ 2 hiện lên mờ mờ. Sau đó thì không có gì thay đổi, mình đã là F0. Nơi mà mình có thể ở và an tâm dưỡng bệnh thì chắc chắn là “my home”, dĩ nhiên là phải tức tốc về nhà liền thôi. (Ở đây là điều mà khiến mình áy náy nhất: sau khi mình dương tính trở về nhà, thì 1 ngày sau đó gần như cả nhà mình đều trở thành F0, bố mình – 1 người đã gầy gò ốm yếu bị dính thêm con covid thì sau đó sức khoẻ là giảm sút rất nhiều, đến tận thời điểm hiện tại. Mẹ – 1 người phụ nữ không thể thay thế trong cuộc đời của mình cũng bị dính, và thêm vào đó là 2 đứa cháu nhỏ – chưa đầy 1 năm tuổi cũng bị. Mình nghĩ ở đây ‘liệu mình có phải là người mang dịch bệnh về nhà hay không?’).
Trở lại với câu chuyện, thì sau khi bổ sung hồ sơ thì chỉ 3 ngày sau khi nộp hồ sơ là ngày 25.2 mình đã nhận được thông báo của cô là mình đã đỗ Visa – đồng nghĩa với việc mình sẽ bay ngay sau khi mình âm tính với covid. Sáng ngày 26.2 mình lại đi test covid thêm 1 lần nữa, sau khi test nhanh 1 lần thì kết quả là dương tính, mình trở về nhà và suy nghĩ chắc còn ở nhà thêm được vài ngày nữa, nhưng không mình đã test thêm PCR, cộng với suy nghĩ ở trên thì mình không có tâm trạng để chuẩn bị đồ để bay. Trưa ngày 26.2, đang chìm trong giấc ngủ thì mình nhận được thông báo của Bệnh Viện Hợp Lực báo mình đã âm tính với covid, mình tức tốc báo với cô thì cô nói 1 câu đến bây giờ mình vẫn nhớ mãi: ‘em chuẩn bị tinh thần, ngày mai bay Đông nhé!’ Và đúng như lời cô nói, 4 tiếng sau khi có kết quả âm tính mình đã có vé máy bay cho tối ngày 27.2. Công cuộc chuẩn bị đồ được thực hiện ngay sau khi mình nhận kết quả âm tính. Nó nhanh tới mức mình không thể nói lời tạm biệt với bạn bè, người thân,… Khi được thông tin sẽ bay ngay thì thực sự là tâm trạng nó rất là tâm trạng luôn, không biết phải diễn tả nó như thế nào. Và khi vé đã đặt thì người cũng phải đi thôi, khi mình đi thì cả nhà mình vẫn bị bao trùm bởi covid nên là đến bữa cơm cuối cùng thì cũng chẳng được ăn cùng gia đình. Mọi thứ tất bật diễn ra, chờ đến thời điểm xe đến đón mình ra Hà Nội thì chị mình vẫn đi mua thuốc cho mình để có thuốc đem đi phòng tránh. Khi xe đến đón là những cái ôm tạm biệt, những lời cuối cùng trước khi mình tiến tới 1 nơi xa thật xaaaa. Nước mắt của mẹ, của chị đã rơi, tự dặn lòng mạnh mẽ để không ai thấy nước mắt của mình. Và cuộc hành trình 1 mình đến sân bay bắt đầu, đây cũng là lần đầu tiên mình tới sân bay và được đi máy bay của mình. Bỡ ngỡ, chắc chắn rồi, ai mà chẳng có lần đầu, phải vượt qua được mới đi tiếp được. Gói ghém hành lý ký gửi xong thì có vài người bạn đến chia tay, nếu không có covid chắc là còn nhiều hơn nữa . Chặng bay của mình bắt đầu từ sân bay Nội bài -> Singapore và sau đó mới đến Đức (tổng giờ bay là vào khoảng 18 tiếng). Và mình đã có mặt ở trời u được hơn 1 năm rồi =)).
– Cũng giống như phần lớn bạn khác khi mới đến Đức, mình cũng bị ‘schock văn hoá’. ‘Nhập gia tuỳ tục’ nên là đến nước bạn mình cũng phải để ý nhiều hơn, tinh tế hơn, để có thể nhanh chóng hoà nhập được với cuộc sống nơi đây. Nhưng mình may mắn hơn nhiều bạn khác là mình có chị gái bên này, nên là mình đã đỡ được kha khá điều mới mẻ. Ở ‘Tây’ được gắn cho cái mác ‘Việt kiều’ nên là cũng nhìn vào đó để cố gắng học tập và làm việc bên này để xứng đáng được cái mác xịn đó . Bắt đầu đi làm, phải làm những công việc mình chưa bao giờ làm, gặp đồng nghiệp, bệnh nhân và những thứ mới mẻ khác, tất cả phải tập làm quen. Thứ nhất là tên, khi mới qua tên của người Đức thực sự là thứ làm mình lú lẫn, khó để phát âm và ghi nhớ, mình nghe đồng nghiệp giới thiệu tên, phần lớn là không hiểu và phải nhìn lại bảng tên của họ để ghi nhớ. Chỉ Tên thôi mà cũng mất gần 1 tháng để ghi nhớ hết tên của đồng nghiệp, vạn sự khởi đầu nan là đây. Về phần công việc, thì mình học nghề điều dưỡng, hiện tại là mình đang là thực tập sinh của 1 viện dưỡng lão, công việc đơn giản là chăm sóc các cụ từ sáng tới tối theo ca làm. Với 1 tấm chiếu mới trải như mình thì mình phải tập trung quan sát và lắng nghe tối đa để có thể tiếp thu và làm được giống như đồng nghiệp của mình. May mắn là mình gặp được đồng nghiệp tốt và luôn sẵn sàng giúp và giải thích cái gì đó mình không hiểu và không biết làm.
– Thời tiết ở Đức cũng là 1 cái gì đó rất là khắc nghiệt. Nhưng mà cũng trộm vía từ ngày qua Đức mới bị ốm 1 trận ra trò. Sức khoẻ là 1 điều rất được chú ý ở Đức, chính vì thế nên bảo hiểm sẽ chi trả toàn bộ tiền thăm khám bác sĩ và cũng vì thế mà tiền bảo hiểm khá là ‘chát’. Và ở nơi đây mình đã lần đầu được thấy tuyết tận mắt và tận tay chạm vào tuyết; đẹp thì có đẹp nhưng mà lạnhhh và sau khi tuyết ngừng rơi thì sẽ khá là bẩn. Khi tuyết tan thì đường đi cũng rất là trơn trượt, lớ ngớ là ê mông ngay (may mà mình chỉ suýt bị trượt thôi). Còn mùa hè bên này cũng rất là nóng nhaaa, có khi ngang Việt Nam, bên này điều hoà là 1 thứ xa xỉ phẩm, nên là phần lớn chỉ có quạt thôi. Và 1 điều thú vị nữa là vào mùa hè trời sẽ sáng từ khoảng 5h sáng đến 10h tối và mùa Đông chỉ sáng từ khoảng 8h sáng đến 4h chiều. Bên này sử dụng giờ mùa đông và giờ mùa hè thế nên mùa hè sẽ chậm hơn Việt Nam 5 tiếng và mùa đông sẽ là 6 tiếng.
– Tiếp theo là đến đồ ăn của Đức đi. Thì cái này mình phải nói là nó không phù hợp với 1 người con Việt Nam đạo cơm và không thích khoai tây như mình. Bên này cũng có 3 bữa ăn chính, phần lớn là bữa sáng và tối, người Đức sẽ ăn bánh mì kèm với thịt nguội, phô mai, mứt trái cây, thịt xông khói … và bữa trưa thì là khoai tây ăn kèm với món ăn gì đấy (khoai tây bên này là lương thực chính như ở Việt Nam là ăn cơm cho bữa chính vậy). Chính lẽ đó nên từ ngày qua Đức có vẻ trình độ nấu ăn của mình được cải thiện rõ rệt, may mắn là bản thân không bị giảm hay tăng cân, vẫn cứ đều đều như ở nhà. Ở bên này không khó để tìm 1 quán ăn Việt Nam, nhưng mà để tìm đúng hương vị ở Việt Nam thì vẫn khó. Và gần như thực phẩm gia vị Việt Nam bên này cũng có đầy đủ ở chợ Châu Á, nên là thèm gì thì lăn vào bếp thôi.
– Giờ đến những chuyến đi ở trời u đi. Sau 1 năm thì mình đã đi được thêm 3 nước: Thuỵ Sĩ, Áo và Séc. Đây đúng là những chuyến đi để trải nghiệm, những vẻ đẹp hùng vĩ từ thiên nhiên và từ những kiến trúc mà con người tạo ra, thực sự khiến mình mở mang tầm mắt. Những chuyến đi này là có người đồng hành và bên cạnh đó mình đã được trải nghiệm 1 vài chuyến đi 1 mình trên nước Đức này. Cảm giác 1 mình bước đi trên 1 cung đường, ngắm nhìn những kiến trúc trên đường phố, hay ngồi tại 1 chiếc ghế nhìn người qua lại.
– 1 năm qua thì mình đã có được thêm những người bạn, gặp được những người mình muốn gặp và cũng bỏ lỡ nhiều chuyện. Trải nghiệm lần đầu được bắn pháo hoa vào ngày Tết Tây và ăn cái Tết ta đầu tiên xa nhà. Ngôi nhà từ ngày mình bé luôn đầy ắp người, đến bây giờ ở nhà đêm giao thừa chỉ còn bố mẹ. Khi nhỏ thì nhà nhỏ luôn nhiều người, giờ nhà to rồi thì chỉ còn bố mẹ lủi thủi ở nhà. Từ căn nhà đầy ắp tiếng người đến chỉ còn tiếng tivi…
– Giờ thì mình có thể tự sắm cho bản thân mình những gì mình thích, giúp đỡ được cho gia đình mình 1 phần nào đó theo khả năng của bản thân.
– Chúc bản thân mình cố gắng hơn nữa, để đạt được những mục tiêu mà bản thân đề ra, cố gắng vượt qua khó khăn ở nơi xứ người này!!!
Thôi thì liên miên cũng khá là dài dòng rồi, cảm ơn mọi người đã đọc đến đây ạ!!!
00:17, 01.03.202
Tái bút!”
Nguồn bài viết: Đông Lê
——————-
Viện Đào tạo Năng lực ngôn ngữ Đức GCA – Trung tâm tiếng Đức trực thuộc Hanoi IEC
– Tại Hà Nội: Tầng 3, toà N01T4, đường Hoàng Minh Thảo, Bắc Từ Liêm
– Tại Tp.HCM: 54/34/12 Bạch Đằng, P.2, Q. Tân Bình
Hotline: 0912.004.008 – 088.633.9898
E-Mail: trang.pk@hanoi-iec.com
Website: gca-vietnam.vn
Tiktok/ Instargram: duhocduc.gca
#duhocsinh#tamsu#trailong#nuocduc#germany#duhocduc#duhocngheduc#tamsuduhocsinh#duhoc
Ẩn bớt